Giấc Ngủ Trưa

Orlando, thành phố du lịch thuộc tiểu bang Florida, có nắng ấm hầu như quanh năm. Chẳng bù cho nơi Huy ở tuyết phủ cả bốn mùa. Nghe người ta nói khí hậu Florida tốt đẹp nên Huy tò mò thử đến một lần xem sao. Và anh đã quyết định chọn nơi đây cho lần nghỉ thường niên năm nay. Chẳng cần phải đợi đến mùa hè, anh lên đường vào dịp Tết nguyên đán. Đến đây giữa mùa xuân có nắng ấm, có hoa vàng như ở quê anh. Huy thấy lòng rộn ràng xao xuyến như có sức sống mới lạ đang len vào thân thể, anh hân hoan chào đón mùa xuân mới trong lòng.
Tình cờ nhìn thấy tấm “Post Card” bầy bán trong khu du lịch gần Disney Land. Cái tấm ảnh vừa mua, hình ngôi chùa trông thật đồ sộ. Thành phố du lịch này mà có được một ngôi chùa Việt Nam to lớn như thế kể cũng là một kỳ công. Cầm tấm bản đồ của thành phố lạ trên tay, Huy dò dẫm đi tìm đường. Với bầu không khí trong sạch mát lành, con đường xa lạ đã dẫn Huy tới ngôi chùa. Huy ghé thăm cũng chỉ vì tọc mạch. Cái mầu áo vàng tươi sáng của vị sư già và hình ảnh mái chùa cong bốn góc đã đập vào mắt và lôi kéo anh về đây, để bây giờ yên lặng ngồi nghe tiếng mõ gõ đều đều trong buổi lễ đúng vào giờ ngọ. Huy kiếm một chỗ ngồi thật khiêm nhượng nơi gócphòng trong chánh điện rộng lớn. Bức tường đằng sau vô tình đã là điểm dựa lưng lý tưởng, chẳng bù cho mấy ngày lang thang ngoài nắng gió. Chàng thầm nghĩ giờ đây là giây phút thần tiên nhất trong ngày. Huy nhắm mắt lại không để tĩnh tâm nhưng chỉ vì con mắt của anh quá mỏi với những giờ vừa qua. Cơn nắng của Florida đã hành hạ và làm đôi mắt anh cứng lại. Bây giờ trong khung cảnh này, Huy thoải mái để đôi mắt nghỉ ngơi mà tai anh vẫn còn nghe được tiếng tụng kinh đều đều. Dường như tiếng mõ đã mở đường và dẫn dắt những câu tụng bằng tiếng “Phạm” đang đua nhau ùa tới như sóng biển rì rào mời gọi. Trong âm điệu lôi cuốn ấy phút chốc đã đưa anh sang một thế giới khác biệt. Men theo âm vang trầm bổng, đôi lúc văng vẳng đâu đây, trà trộn lén vào, là những nốt nhạc trần tục của một bản nhạc tình nào đó anh ưa thích, chúng đã vô tư đan vào với tiếng mõ, tiếng chuông từ lúc nào anh không biết.
Mùi hương nhang phẳng phất thơm dịu du hồn Huy chơi vơi, chàng hé mắt nhìn chung quanh. Gần khu giữa nơi sát bàn thờ chánh điện, Huy thấy một bé gái khoảng ba bốn tuổi đang ngoan ngoãn ngồi cạnh một thiếu phụ. Đầu nó tựa vào lòng mẹ, mắt ngước lên nhìn anh bẽn lẽn. Không hiểu tại sao vô tình Huy dơ tay vẫy. Đứa bé rúc đầu vào lòng mẹ rồi bất chợt kéo nàng, chỉ tay về phía Huy, bi bô mách câu gì không rõ. Người thiếu phụ đưa mắt về phía anh. Thoáng nhìn thấy cặp mắt nàng, tim anh đập mạnh, bối rối Huy vội gật đầu chào. Vẫn chắp tay trước ngực và như một phản ứng rất tự nhiên nàng mấp máy đôi môi đáp lại “mô Phật”. Với dáng dấp ấy, Huy thấy như có một liên hệ nào thật gần. Khuôn mặt trái soan và đôi mắt to đen láy, bờ môi mộng đỏ nổi bật trên làn da trắng mịn. Người thiếu phụ vẫn ngồi đó nghiêm trang, mái tóc đen dài buông xỏa che khuất một nửa khuôn mặt liêu trai. Miên man suy nghĩ, Huy nhận thấy đôi mắt ấy thật quen. Rồi bỗng, anh nhớ đến con bé hàng xóm ngày xưa. Thoáng chốc trong cảnh tự tạo, đã đưa Huy về với ngày tháng cũ. Dĩ vãng dồn dập trở về, lập lòe ẩn hiện như một bức tranh lập thể hòa trộn mầu sắc không theo một lề lối nào nhất định. Thôi đúng là Lan rồi! Lan của những ngày tháng cũ. Đứa con gái mảnh khảnh với bước chân chim vô tư thánh thót nhảy từ ô này sang ô khác. Cái trò chơi nhẩy lò cò mà nó nhất định bắt Huy phải tập. Hình ảnh ấy đã in đậm trong Huy và từ đó anh vẫn hãnh diện coi như một kỷ niệm, ngày lạc bước vào con đường tình thô sơ, ở cái tuổi ấu thơ non dại miệng còn đầy hơi sữa. Lớn lên theo tháng ngày và cứ mỗi lần bắt gặp đôi mắt đẹp nào là anh lại hình dung đến con bé Lan ngày xưa. Con bé thò lò mũi xanh hàng xóm ở cái đường Duy Tân gần trường Luật. Huy vẫn nhớ cái hàng dậu xanh cao ngang tầm lớn của anh và cái tổ chim nhỏ trong bụi rậm. Chính cái tổ chim quái ác ấy đã làm anh và nó giận nhau để rồi chẳng bao giờ còn nhìn thấy nhau nữa. Đúng lúc mà nỗi giận hờn vừa kết tụ chưa kịp tan thì chuyến xe năm nào đã đưa con bé xa thành phố Saigon trong mùa di tản. Cái con chim non còn đỏ hỏn với đôi mắt chưa mở hết, mềm mại làn da non hồng nhăn nheo, nằm trong tổ kín đáo giữa hàng rào, chính là cái nguyên nhân của sự giận hờn.

Ngày ấy Huy đã đem con chim vô tội nhốt vào cái lồng đan vội bằng những que tre, lấy từ chiếc đèn trung thu cũ. Con bé đã giận anh vì đã “ăn cắp” của trời. Nó đã cáu và trong giọng nói phụng phịu, nước mắt chảy xuống gần tới mũi, nhìn anh mặt đăm đăm “biết thế tao đã không chỉ cho mày biết cái tổ chim ấy đâu”. Lâu lắm Huy mới nghe lại được chữ “mày tao”, chắc Lan nó giận anh ghê lắm. Ngày nó lên đường Huy đã nhìn theo mà ân hận nhớ đến những lần anh trêu Lan. Huy thầm nghĩ chắc nó vẫn còn giận anh về chuyện đã ăn cắp cái tổ chim non trong bụi. Nhưng không, khi Lan vừa nhận ra Huy đang nép sau phía hàng dậu ngăn cách đôi nhà, nó đã vội dơ tay vẫy anh. Cái vẫy tay từ biệt không hiểu có phép lạ gì mà đã khiến Huy nhẩy vọt ra vừa đúng lúc chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Lan đã thò tay ra ngoài khung cửa sổ thành xe, cố bắt lấy tay anh nhưng không kịp. Huy chạy theo chiếc xe, cố chạy cho thật nhanh, nhưng đã muộn. Huy thấp quá, không đủ cao lớn để bàn tay anh chạm tay con bé lần cuối cùng. Khi chiếc xe xa hẳn tầm tay với, anh đã đứng khựng lại bực tức, vùng vằng dậm chân tại chỗ rồi hậm hực bỏ ra về. Huy giận Huy, nếu anh nghe lời bố mẹ, chịu ăn uống cho chóng lớn thì chắc anh đã nắm được tay nó rồi. Chiếc xe chạy đi đã xa mà Huy vẫn còn hình dung thấy cái bàn tay nhỏ xinh xắn đang chìa ra về hướng anh. Cái bàn tay thật nhỏ và mềm đã có lần đấm thùi thụi vào lưng Huy khi anh dọa sẽ liệng con “sâu kèn” về phía nó ngày nào. Nó sợ đến nỗi co dúm cả người lại, mặt xanh không còn một giọt máu. Huy đã cười khoái chí và đã trêu nó cả một mùa hè. Anh đã chẳng ân hận gì, hồi đó, vì sự sợ hãi của nó đã vô tình xác nhận Huy ở vị thế…đàn anh. Sau ngày hôm ấy nó cũng đổi cách xưng hô rồi quên dần chữ “mầy tao” thường ngày. Huy bắt đầu gọi nó bằng tên và coi nó như một đứa em gái. Huy là con một trong gia đình, anh vẫn ước ao có một đứa em gái như Lan. Huy vẫn thường nói với mẹ như thế. Lần nào cũng vậy, mẹ chỉ cười, xoa đầu Huy và lảng sang chuyện khác. Mẹ sửa lại chiếc gối cho ngay ngắn và nhắc nhở Huy đến giấc ngủ trưa hàng ngày. Huy gật đầu ngoan ngoãn gục đầu vào chiếc gối ôm, đi tìm giấc ngủ trưa hè. Nhưng ngay khi mẹ vừa khép cửa lại là anh mở mắt ngay, nằm nghĩ vẩn vơ, vân vê viền gối, thắt thỏm đợi chờ tiếng Lan gọi ngoài kia vọng từ bên sân nhà nàng. Huy lơ đãng nhìn mây bay qua cửa sổ, lắng nghe tiếng chim hót sau hè và tiếng gió động ngoài sân. Lan hay ra sân chơi vào giờ này và thường bẻ cho anh những mẩu bánh ngọt màu nâu hoặc chia cho vài viên kẹo ngọt. Đổi lại Huy thường cho Lan những tấm hình mầu tuyệt đẹp, thiên thần có đôi cánh trắng như bông. Huy đã cố học để được những tấm hình ấy như một phần thưởng nhỏ của những lần dơ tay trả lời đúng một câu hỏi trong lớp. Lần nào cũng vậy, khi có tấm hình mới trong tay là Huy nghĩ ngay đến Lan. Lúc đầu Huy còn cho Lan những tấm hình trùng Huy đã có, về sau dường như Huy quên mất điều này. Mỗi khi lãnh được tấm hình mới là Huy nghĩ ngay tới Lan và luôn luôn thấy hình bóng nó mờ mờ chạy nhảy phía sau tấm ảnh. Lan thường rủ Huy chơi những trò chơi con gái như nhẩy giây, nhẩy ô, đánh đũa. Mới đầu Huy còn do dự nhưng sau quen đi để dễ dàng nhập cuộc. Huy đã say mê nhìn trái banh nhỏ đang nhẩy múa khéo léo trong bàn tay Lan với những đôi đũa tre mầu nâu đậm.Hôm nay vô tình tới đây, không hiểu có phép lạ nào đưa đẩy để anh được dịp gặp lại nàng. Nhìn đứa bé gái đang nói nhỏ với mẹ câu gì, rồi người thiếu phụ đứng dậy dắt nó đi vào phía hậu liêu. Huy không bỏ lỡ dịp may, đứng dậy đi theo.Thấy nàng đang lấy nước cho con uống, Huy sà tới đứng phía sau chờ đợi, lòng hồi hộp, rồi Huy gọi khẽ:

–Lan!

Người thiếu phụ quay lại, nhìn anh bằng đôi mắt xa lạ, nói một câu rồi quay mặt về phía đứa nhỏ:

–Sao ông biết tên tôi?

Huy hơi lúng túng nhưng biết chắc là Lan ngày xưa:

–Lan không nhận ra tôi sao?

Người thiếu phụ ngước mắt lên nhìn anh. Huy mạnh dạn hơn, đổi cách xưng hô:

–Anh là Huy trước ở đường Duy Tân cạnh nhà em.

Nàng ngỡ ngàng nhìn Huy một hồi rồi reo lên:

–Anh Huy!

Lan đã nhận ra chàng, Huy mừng rỡ cho giây phút gặp gỡ thần tiên này. Thân mật Huy đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé búp măng của nàng. Lan lúng túng chưa biết phải làm gì. Bàn tay Huy nắm chặt lấy tay Lan như sợ nó vụt khỏi tay anh lần nữa.

Huy nói vội vàng trong niềm hân hoan:

–Gặp lại em, anh mừng quá.

Nhìn đứa bé gái Huy hỏi tiếp:

–Lan đã có gia đình?

Lan không trả lời thẳng vào câu hỏi, nàng nói:

–Chuyện dài lắm anh ạ!

Huy không muốn hỏi thêm vì sợ sự thật sẽ làm mất đi niềm vui vừa chợt đến với anh.

Huy hỏi, giọng vẫn chưa được tự nhiên:

–Bây giờ em ở đâu? Trong thành phố này?

Lan lắc đầu:

–Không.

Rồi nàng nhìn anh ngập ngừng:

–Còn anh?

Huy rộn ràng sống lại với tiếng xưng hô ngày nào. Huy cho nàng biết thành phố nơi Huy ở và anh cũng kể luôn về những lần nghỉ hè hàng năm của chàng.

Lan cười thật tươi:

–Thế tại sao năm nay anh lại lạc lối về đây?

Huy cười theo:

–Anh cũng chẳng hiểu tại sao anh lại về đây nữa, nhưng có lẽ một phần cũng là để chạy cái lạnh nơi anh đang ở.

Nhớ đến tấm “Post Card” có hình ngôi chùa, anh vội lấy ra đưa cho Lan xem:

–Cũng may mắn nhờ vào tấm hình này.

Lan nhìn, mắt thật sáng, ôm tấm hình vào lòng trông thật dễ thương:

–Anh cho em nhé.

Nhìn cử chỉ của Lan và ánh mắt của nàng, Huy gật đầu, vui mừng tìm lại được giây phút ngày xưa. Con bé hàng xóm với đôi mắt đen láy và những tấm hình thiên thần có đôi cánh trắng. Con bé ấy bây giờ hiện ra đứng trước mắt Huy với một thân hình nẩy nở của thiếu phụ một con đầy nhựa sống.

Huy nhắc tới những ngày qua:

–Ngày xưa anh cho em nhiều hình mầu thiên chúa và cả thiên thần…

Lan ngắt lời:

– Em vẫn còn giữ những tấm hình Huy cho.

Huy ngạc nhiên, cảm động hỏi:

–Thật không?

Lan rất tự nhiên, bạo dạn khác hẳn với lúc nàng ngồi nơi chánh điện, nhìn Huy nháy mắt thật thân mật rồi hất đầu như ra lệnh:

–Ra xe với em!

Huy cười sung sướng ngoan ngoãn đi theo nàng.

Lan chợt nhớ ra điều gì quay lại hỏi Huy:

–Còn xe anh đậu đâu?

Huy lắc đầu:

–Anh đi Taxi tới.

Lan nhún nhẩy theo bước đi, quay xâu chìa khóa trên ngón tay, cử chỉ thật yêu đời, nàng bắt đầu hát nho nhỏ một khúc nhạc tình. Lan thẩy cho Huy chùm chìa khóa rồi chỉ chiếc xe mầu đỏ đắt tiền đang đậu dưới bóng cây.

Chụp lấy chùm chìa khóa, Huy nói đùa:

–Chìa khóa nhà, chìa khóa xe, còn chìa khóa trái tim, em để đâu?

Lan cười nhún vai không trả lời. Nàng đi về phía bên kia xe và chờ Huy mở cửa.

Chiếc xe chạy vòng ra xa lộ, vận tốc cao gió thổi lùa vào tóc Lan, Huy ngây ngất với mùi tóc nàng hòa với mùi thơm của đồng cỏ xanh ngoài kia. Những đóa hoa dại đủ mầu đang thi nhau chạy vùn vụt về phía sau chiếc xe. Tiếng Lan cười khúc khích, làn tóc xỏa man dại bay về hướng anh. Huy đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm rồi theo cổ, lần tay xoa nhẹ đôi bờ vai nàng. Lan nép vào người Huy mắt lim dim như chú mèo con cần giấc ngủ. Huy mỉm cười lòng phơi phới. Lan đổi lại thế tựa cho thoải mái, gục hẳn đầu vào vai Huy, bàn tay mặt để lên ngực chàng. Huy cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay Lan đang truyền sang thân anh và nghe rõ cả tiếng tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực. Có một ước muốn mong manh vừa chợt tới. Huy ước một ngày nào đó rất gần, anh sẽ dọn về đây để sống với Lan và có cả miền nắng ấm hiền hòa này.

Lan vỗ nhẹ vào ngực Huy giọng thật nũng nịu:

–Huy xuống “exit” tới nghe anh, cho em ghé qua chợ mua một ít thức ăn, chúng mình sẽ ăn trưa tại nhà.

Huy gật đầu liếc mắt nhìn sang phía Lan, đôi mắt nàng vẫn nhắm với hàng mi cong đẹp tự nhiên. Lan thoải mái như vừa kiếm được một nơi nương tựa tin cậy. Huy cười bâng quơ, chữ “chúng mình” Lan dùng rất tự nhiên và thân mật. Lòng xao xuyến rộn ràng Huy đón nhận tình yêu trở lại thật tình cờ.

*

Trong căn phòng ấm cúng nhỏ bé và thân mật dưới ánh nến mập mờ, nơi bàn ăn, một chai rượu vang nhỏ với hai cái ly thủy tinh cao cổ trong như pha lê.

Mầu rượu chát kinh kiệu óng ánh bên ánh sáng vừa đủ của cây nến hồng, Huy đưa ly rượu lên cao nhìn Lan thật lâu và tình tứ nói:

–Chúc em có sức khỏe dồi dào và đẹp mãi như ngày hôm nay.

Lan nhìn anh, nháy một bên mắt, đưa ly rượu lên cụng ly với Huy. Trong lớp áo mỏng Lan trông như một thiên thần. Rượu làm ướt bờ môi xinh xắn đang mấp máy. Theo hương nồng, Lan lặng lẽ kể cho Huy nghe câu chuyện của đời nàng. Chuyện đẹp như một giấc mơ thần thoại và kết thúc thật khéo ở chỗ gặp lại Huy, hoàng tử của lòng nàng. Huy ngây ngất với men rượu, với men tình, chơi vơi với hạnh phúc. Từ chiếc lò điện, mùi bánh thật thơm đang độ chín bay tỏa khắp phòng. Lan đứng dậy với tay lấy chiếc đĩa bằng sứ trắng có in hình những bông hoa tím nhạt. Thế đứng ấy, Lan vô tình để lộ thân hình căng đầy nhựa sống, thật khiêu gợi. Dáng hình thướt tha của nàng với bờ áo mỏng và ánh lửa hồng hắt ra từ chiếc lò nướng bánh. Làn da trắng của Lan và mầu nâu của chiếc bánh thơm mùi quế. Huy đắm say nhìn nàng, chàng như lạc vào thế giới thần tiên nhạt nhòa với hình bóng con bé ngày xưa trong vườn đang đứng bẻ chiếc bánh nhỏ chia cho anh. Huy chất ngất trong hạnh phúc, anh muốn gom tất cả dĩ vãng và tương lai trong tay anh hôm nay để được say đắm, bước sang bến bờ yêu đương nồng cháy. Huy sẽ giã từ cuộc sống cô đơn cũ kỹ của chàng để về đây. Huy đứng dậy mon men lại gần Lan. Chiếc áo hở cổ để lộ một khoảng trắng da thịt ngọt nồng. Lan ngước mắt lên như một con nai vàng mời mọc, đôi môi như chờ đợi. Huy như bị thúc giục, kéo nàng vào sát anh hơn, hơi ấm của da thịt Lan truyền sang thân thể anh. Hơi thở nàng dồn dập. Lan run lẩy bẩy trong vòng tay cứng chắc của Huy.

Trong một phút không kìm hãm được lòng ham muốn, Huy đặt nụ hôn đầu lên chiếc cổ trắng ngần của nàng. Tay anh men theo bờ gáy, vuốt nhẹ qua phần cổ phía trước rồi xuống vùng thấp hơn. Lan bủn rủn làm rơi đĩa bánh trên tay. Âm thanh va chạm của chiếc đĩa sứ vỡ tan từng mảnh trên sàn đá hoa…

Huy đang bơi lội với những cảm giác chơi vơi ấy thì tiếng chuông vang lên vô tình trộn với tiếng vỡ vụn của chiếc đĩa sành, đã kéo anh ra khỏi trạng thái chập chờn giữa mộng và thực. Huy giật mình tỉnh giấc, liếc nhìn quanh những bộ mặt xa lạ đang miệt mài ngồi trang nghiêm tụng kinh. Huy choáng váng mắt hướng về phía bàn thờ Phật. Không thấy bóng dáng người thiếu phụ đâu cả. Hốt hoảng đưa mắt tìm kiếm, Huy chẳng thấy gì ngoài tiếng mõ, tiếng kinh nhật tụng vẫn đều đều vây quanh anh. Lưng Huy vẫn dựa vào thành tường, đôi tay khoanh trước ngực, Huy nhận ra anh vừa thiếp đi trong giấc ngủ trưa vội vàng. Huy nhìn xuống tấm hình “Post Card” nằm chơ vơ trên sàn thảm, mầu áo vàng của vị sư và mái chùa cong bốn góc. Lượm lấy tấm hình bỏ vào túi áo, anh đứng dậy vội đi vào phía hậu liêu. Cái bình nước “Sun rock” vẫn nằm đó thờ ơ. Huy châu mày suy nghĩ một lúc rồi chạy nhanh ra sân. Bóng mát tàng cây còn đó, chẳng thấy chiếc xe mầu đỏ đâu cả. Huy đứng chơ vơ giữa sân chùa. Anh lắc đầu tiếc “giấc ngủ trưa” ngắn ngủi. Đối với anh dường như đời chỉ toàn là mộng mị. Huy thở dài thầm nghĩ, những gì có trong giấc ngủ trưa nay, anh đã không nắm được khi tỉnh dậy, nó đã vuột thoát khỏi vòng tay. Huy thấy tiếc lạ. Ngày tháng nào đã qua đi thật nhanh, hình ảnh con bé Lan ngày xưa rồi cũng sẽ chẳng còn rõ nữa. Huy lặn lội đi tìm kiếm Lan và hơn hai chục năm, hôm nay anh mới thoáng thấy bóng nàng và thêm một lần nữa anh vẫn là người bị bỏ lại đằng sau.

Đường vào chùa, có một dẫy hoa cúc vàng mọc dọc theo lối đi. Huy cúi xuống hái lấy chiếc bông lớn nhất, cái lộc đầu năm của chàng. Huy cài vào túi áo trên, mỉm cười và nguyện sẽ giữ bông hoa này mãi mãi như một dấu vết của lần trở về được ở bên Lan. Huy nhìn đám hoa vàng tươi đang phất phơ theo gió, rồi xách túi hành trang lên xe taxi, nhìn lại cổng chùa lần chót. Anh cúi đầu quay đi, tiếp tục cuộc hành trình đang bỏ dở cho lần nghỉ thường niên năm nay nơi thành phố lạ này…

Đào Quang Vinh
(Trích trong ‘‘Phiêu Bồng’’)