Ta Về

Ta về giũ áo phong trần
Máng lên đàn trúc cho gần chiêm bao
Đêm thơ lạc một vì sao
Hạc đơn chở nguyệt lao đao phận mình

Ta về nhẹ được chữ tình
Qua cầu ân ái, bỏ miền nắng mưa
Nghe từ tiền kiếp đong đưa
Trong mơ đá nở nụ cười đón xuân

Ta về chôn kiếm Côn Luân
Chờ thu gom lá giấc thiền ngủ quên
Lại mùa trăng gió đã lên
Bóng quỳnh tựa cửa, hương sen bên thềm.

                                                                      Ta